Khi chấm câu là những giọt nước mắt rơi … trong tâm khảm, người vẫn chưa hề đi xa …

Archive for 05.04.2010

Con diều – đệ nhất chương

Con diều – đệ nhất chương

(Tác giả: Phong Khởi Liên Y

Biên tập: Xiao Yao Tan)


Bầu trời trong xanh, rộng lớn không một gợn mây. Với một ngày đẹp trời như vậy, bọn trẻ trong thôn vui vẻ cầm con diều chạy tới chạy lui trong sân đập lúa. Có nhiều lúc chúng tự đặt ra câu hỏi con diều làm bằng gì mà có thể bay cao, bay xa như vậy? Thực ra chỉ cần một lớp giấy trắng mỏng, kèm với một cái khung đơn giản, đồng thời vẽ lên trên giấy bức tranh nhiều màu sắc là con diều đã có thể trở nên rực rỡ bắt mắt, tung mình bay cao trên bầu trời rộng lớn…

Ta cũng chỉ như một tờ giấy trắng, cũng mong muốn được thả mình bay trong không trung, bay thật xa… Nhưng mãi vẫn không thấy người nào có thể vì ta mà làm khung, vì ta mà điểm tô màu sắc…

“Quân Chân, uống thuốc đi con.”

Thiếu niên đang tựa vào cửa sổ chậm rãi quay đầu lại, lộ ra đôi mắt ẩn hiện tinh quang như vì sao giữa bầu trời đêm, hai đồng tử phảng phất tia nhìn đượm buồn như mặt hồ không một gợn sóng, ánh mắt lưu chuyển làm động lòng người. Mái tóc đen dài thuận theo thế mà trượt dài xuống, trở nên rực rỡ dưới ánh mắt trời, đồng thời cũng không khác gì ánh trăng dịu nhẹ ánh lên giữa đêm tối.

Hắn bỗng nhiên kịch liệt ho khan hai tiếng, hô hấp trở nên dồn dập, đôi gò má nổi lên một trận đỏ ửng. Mẫu thân hắn đã không còn trẻ lập tức hoảng hốt chạy lại, dùng đôi tay gầy yếu mang tới một chén thuốc màu đen tuyền.

“Nương, không cần mua thuốc nữa… ta không có gì đáng ngại…”

Chưa dứt câu thì cổ họng chợt dâng lên một trận huyết khí, gập người ho ra một ngụm máu tươi.

“Quân Chân!”

Thiếu phụ thê lương kêu gào thảm thiết, tiếng gọi như trải khắp không gian, tựa như muốn lan đi thật xa, thật xa…

Ta quả thật không cách nào tung mình bay cao… một mảnh giấy nhàu nát như vậy làm sao lại mong có ngày trở thành con diều…

.

.

“Năm mươi lượng! Lão phu nhân a, số tiền này đủ cho ngươi sống tới chết đó! Tiểu tử này do ngươi chăm sóc cũng không sống nổi, chi bằng bán cho lão gia ta còn tốt hơn.”

Nghe thiếu niên ác mồm ác khẩu không để ý lời cầu xin của mẫu thân, Quân Chân ngồi bên cửa sổ chậm rãi cúi đầu, luyến tiếc thu lại ánh mắt khi nãy vẫn còn ngóng nhìn con diều chỉ còn là một điểm nhỏ trên bầu trời rộng lớn, đưa mắt về phía bọn họ: “Một trăm lượng, nếu được thì ta theo ngươi.”

Hắn gượng nở nụ cười trên khuôn mặt nhợt nhạt, nhớ lại mẫu thân đã từng nói khi hắn cười thì ánh mắt sẽ tựa như hai vầng nguyệt in bóng trên mặt hồ, xao động tâm can…

Cũng chính vì một nụ cười, liền đổi được lượng tiền gấp đôi năm mươi lượng.

Mẫu thân bi thương khóc nấc lên, một phần do thấy mẫu tử từ nay phải lìa xa mà không đành lòng, một phần là khóc cho số phận sao lại bất công như vậy?

Quân Chân ngồi trong kiệu, chậm rãi vươn tay vén lên lớp vải mỏng, giương mắt tìm kiếm bóng hình con diều đang bay lượn trong không trung. Có khi là cánh chim, lúc lại là bướm… có thể được tự do bay khắp nơi như vậy, nhưng chúng có thật sự hạnh phúc hay không… ?

Tiếng vó ngựa từ xa truyền lại, Quân Chân ló đầu ra nhìn thì liền bắt gặp trên đường lớn có hai kỵ mã đang tiến tới, một hắc một bạch. Trong đó người ngồi trên hắc mã vạt áo tung bay theo gió, nhìn qua có cảm giác thật tự do, thoải mái…

Hầu như không cần suy nghĩ, Quân Chân lao ra khỏi kiệu, nhắm thẳng hướng hai kỵ mã đang phi tới mà chạy.

Phụ thân chính là bị ngựa phi nhanh giẫm đạp mà chết. Ta đây… cũng sẽ ra đi như vậy?

Một tiếng ngựa hí chói tai vang vọng tứ phía, ánh mặt trời loá mắt khiến tuấn mã kinh động, hai chân lập tức giơ cao ngay trước mặt Quân Chân.

Chỉ cần giẫm xuống…

Còn chưa biết việc gì xảy ra thì Quân Chân bỗng nhiên bị ai đó gắt gao ôm ngang thân mình, lập tức nghiêng người lăn mấy vòng khiến né tránh được vó ngựa giẫm đạp. Quân Chân ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn một nam tử đang đè trên người mình, khuôn mặt tuấn mỹ như tạc từ bảo ngọc, dung mạo sánh với Phan An, còn có đôi mắt lay động như đang cất giấu nhiều điều sâu xa.

“Chết tiệt! Lão tử bỏ tiền ra mua ngươi mà ngươi dám tìm đường chết?”

Tên thiếu niên hung hăng nắm lấy áo Quân Chân lôi dậy, Quân Chân không có cách kháng cự liền bị túm chặt đến trước mặt tên kia, hắn giơ tay chuẩn bị giáng một cái tát. Quân Chân im lặng đón chờ cơn đau ập tới, gồng mình chịu một cái tát… Nhưng thật lâu sau vẫn chưa có cảm giác gì cả, Quân Chân lúc này mới phát hiện tên kia đang bị nam tử nọ kiềm chặt bàn tay đang giơ lên, mặt thiếu niên ngang ngược lúc này đã một trận tím xanh rồi lại chuyển sang đỏ ửng.

“Hắn là do ngươi mua? Bao nhiêu tiền?” – Nam tử khẽ nhếch môi cười hỏi.

“Lão tử đã bỏ ra một trăm lượng để mua nó! Buông ra!! Ngươi có biết ta là ai không hả?”

“Ta trả một ngàn lượng, ta muốn hắn.”

Tên kia liền ngây ra, nhưng rồi lại lập tức mắng inh ỏi: “Lão tử chẳng lẽ không có tiền à? Nói cho ngươi biết, lão tử phải… A!!”

Quân Chân sợ tới mức cả người run rẩy, hắn vừa nãy rõ ràng đã nghe được tiếng xương gãy vang lên. Tên kia ôm tay, lăn lộn trên mặt đất không ngừng gào thét, nam tử hướng người tuỳ tùng bên cạnh gật đầu một cái, người nọ liền rút ra tờ ngân phiếu rồi ném xuống đất.

“Ngươi lấy tiền, còn ta mang người đi.”

Nam tử tiến đến trước mặt Quân Chân, thấy hắn có chút sợ hãi nhìn mình thì liền mỉm cười dịu dàng, ôn nhu ôm lấy thắt lưng Quân Chân làm hắn không tự chủ được dựa vào người mình.

“Từ nay về sau, ngươi là của riêng ta.”

Câu nói giống như thần chú cứ xoay quanh đầu óc Quân Chân, thật lâu sau cũng không cách nào quên được.

Một lúc sau, Quân Chân lặng lẽ rút ra tờ ngân phiếu một ngàn lượng, nhẹ nhàng nhét vào cửa phòng nơi mình đã ở mười sáu năm nay.

“Ngươi nếu không muốn theo ta thì ta cũng không gượng ép.” – Nam tử thản nhiên nói, “Hai ngàn hai đó ngươi cũng không cần trả lại.”

“Không được…” – Quân Chân chậm rãi lắc đầu: “Nếu ta lưu lại thì mẫu thân sẽ vì bệnh của ta mà bôn ba cực khổ… cuối cùng ta cũng không thoát khỏi cái chết, nàng nhất định sẽ vô cùng thương tâm, tội tình gì như vậy… không bằng một chút tin tức cũng không có, cứ như vậy biệt tích sẽ xong hết mọi chuyện…”

Tim bỗng nhiên đập nhanh loạn nhịp, Quân Chân ngẩng đầu nhìn con diều đang bay lượn trong không trung đằng xa, thần tình buông lỏng.

“Con diều đó có gì đẹp?” – Nam tử khó hiểu đặt câu hỏi.

“Ta từ nhỏ thân thể không tốt, chưa bao giờ được thả…”

“Thì ra là vậy, chuyện này quả thực quá dễ dàng, đi theo ta!”

Nam tử nở rộ nụ cười, thật không nghĩ ra người này khi cười lại có thể đẹp như vậy…

Hắn nắm chặt tay Quân Chân, không thèm để ý tới Quân Chân không quen mà giãy giụa, lôi hắn chạy nhanh về phía trước.

Gió từng đợt lại từng đợt rít bên tai, Quân Chân là lần đầu tiên chạy nhanh như vậy, ngực kịch liệt hô hấp, nhưng hồi lâu vẫn không thấy có gì là không khoẻ mà ngược lại còn có loại cảm giác vui sướng, tự tại. Không kiềm được hắn liền hé nở nụ cười, từng bước chạy nhảy đôi khi lại đá văng các hòn đá nhỏ dưới chân, tựa hồ như đây là một cuộc chạy đua cùng nam tử trước mặt. Quân Chân tập trung lo chạy, không kịp nhìn rõ muôn hoa rực rỡ hai bên đường, chỉ nhìn lướt qua được một mảng cỏ cây xanh biếc như ngọc cùng cảm nhận hương thơm thảo mộc tràn ngập cả không gian. Vô ý như thế nào mà Quân Chân vấp phải một cành cây khô giữa đường, lập tức lảo đảo thân mình như chực ngã, nam tử vội vã xoay người gắt gao ôm hắn vào trong lòng. Quân Chân không có chút nào gọi là bối rối cả mà ngược lại còn phá ra cười sảng khoái.

Chơi thật là vui mà! Thật sự vui! Lần đầu tiên… lần đầu tiên biết được chạy nhanh như vậy cũng có thể tìm được khoái cảm! Hắn ngay cả đi đường đều là bước chân thong thả, chưa bao giờ dám nghĩ việc chạy hết sức như vậy. Đại phu không cho, mẫu thân lại càng không cho… Nhưng thực sự khi chạy nhanh như vậy cảm thấy thật là vui mà!

“Ngươi khi cười nhìn đẹp lắm…” – Nam tử khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cúi xuống đặt trên trán Quân Chân một nụ hôn thập phần ôn nhu.

Tưởng rằng sẽ sinh ra cảm giác chán ghét khi bị một nam nhân xa lạ gần gũi như vậy, nhưng ngờ đâu rằng không những không có cảm giác chán ghét mà ngược lại… còn có có một loại cảm giác rạo rực, làm khơi mào gợn sóng nhỏ của tâm hồn tĩnh lặng như mặt hồ biết bao lâu nay…

Tuỳ tùng của nam nhân không biết từ khi nào đã đi tới phía sau: “Thiếu gia, đây là con diều ngài cần.”

Quân Chân nhất thời reo lên một tiếng vui vẻ, nhưng sau đó bỗng nghĩ ra gì đó rồi quay sang nhìn nam tử, không nói được lời nào mà há miệng thở dốc, không biết nói làm sao cho phải.

“Sao vậy? Ta tưởng ngươi rất thích con diều này mà, nếu không nói lời nào tức là không thích a, quên vậy, ta ném nó đi thôi.”

“Không cần!” – Cuống quýt kêu lên một tiếng, Quân Chân liền ngẩn người ra, trong lòng cứ thắc mắc tại sao hôm nay mình lại để lộ ra vui buồn rõ ràng như vậy? Hoàn toàn không còn thái độ lạnh nhạt như thường ngày.

“Không cần cái gì? Không cần con diều này à?” – Nam tử tươi cười hỏi.

Hắn là cố ý mà!

Quân Chân cắn môi dưới, đôi mày thanh liễu có hơi nhíu lại, bộ dáng khẩn trương như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt thành lời… Nam tử thở dài một cái, cầm lấy con diều chuẩn bị quăng đi.

“A! Không được!”

“Ngươi lại không cần a?”

“Ta… ta muốn…” – Quân Chân khổ sở cúi đầu, thanh âm bất giác trở nên nhỏ như tiếng muỗi kêu, hai bên gò má giờ đây đã đỏ ửng lên.

“Ngươi muốn cái gì? Chẳng lẽ muốn ta?” – Nam tử lại bắt đầu khoái trá lộ nụ cười.

Quân Chân có chút ngượng ngùng liền trừng mắt liếc hắn một cái, thật vất vả mới gồng mình nói ra: “Ta… ta muốn con diều…”

“Vậy có phải ngoan không!” – Nam tử giơ tay xoa cằm Quân Chân: “Có nhiều chuyện nếu ngươi không nói rõ ra thì sẽ không ai biết được. Muốn cái gì thì cứ mạnh dạn nói thẳng, không cần phải băn khoăn nghĩ ngợi nhiều như vậy.”

Quân Chân giật mình khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của nam tử, trong đầu bỗng sinh ra suy đoán. Hắn là người như thế nào? Chỉ có thể là người có quyền thế lẫn có tài mới có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ như vậy, bởi vì họ không thể nào biết được nỗi thống khổ, cay đắng khi thứ mình mong muốn mãi không chiếm được…

Đi đến một bãi cỏ lớn nằm cách xa làng, nam tử cười nói: “Đây, để ta dạy ngươi.”

Đôi tay to lớn mà muôn vàn ấm áp nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Quân Chân, vì sao hắn lại có cảm giác an toàn như vậy? Kẻ khác nhìn vào hẳn sẽ thấy chính là hắn đang ỷ lại vào người sau lưng…

Hai người vui cười, khoái hoạt chạy khắp bãi cỏ đuổi theo hướng gió. Đến lúc thuận theo chiều gió thì Quân Chân cùng nam tử lại chân tay loạn cả lên làm cho con diều bay lên không nổi, hoặc là lâu lâu mới vật lộn cùng gió bay lên được một chút, nhưng bởi vì cả tốc độ lẫn hướng gió đều không phù hợp nên lại thảm thương rớt phịch trên mặt đất. Nam tử bực tức, đầu như muốn bốc ra khói khiến Quân Chân cười lăn lộn đến nỗi đứng còn không vững. Nam tử bị Quân Chân cười như vậy thì có chút hờn giận, nhào lại đem Quân Chân ấn ngã xuống đất, sau đó cũng không thèm đứng lên làm cho Quân Chân vừa cười không ngừng vừa lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Nam tử này thật sự là thú vị mà… Trước đây chưa bao giờ có thể chơi đùa thoải mái như vậy… Lúc này giống như đem hết thảy tươi cười bị dồn nén của mười ba năm từ lúc thân mang trọng bệnh mà bộc phát ra hết… Sau đó… sau đó chẳng lẽ lại quay về cái thế giới ảm đạm mà mình đã từng sống…

Con diều mang hình dáng con chim xanh chậm rãi bay lên, càng bay càng cao. Sợi dây nắm trong tay cũng dần dần thả ra, làm cho con diều càng tung mình bay xa hơn…

“Vì sao nó bay cao như vậy cuối cùng cũng bị một sợi dây trói buộc? Lúc trước, ta ở xa nhìn thấy chúng bay cao như vậy liền nghĩ rằng chúng rất khoái hoạt, tự do tự tại… Nay mới biết được có lẽ chúng không được hạnh phúc như ta nghĩ, bởi vì chúng sẽ vĩnh viễn không thoát được sự ràng buộc của sợi dây…”

“Thế nhưng nếu không có dây thì làm sao con diều có thể gắn bó với chủ nhân của nó vẫn còn ở trên mặt đất? Bất luận bay cao như thế nào đi nữa thì nhất định nó sẽ phải quay về trong tay của chủ nhân.” – Nam tử thản nhiên buông lời nói.

“Vì sao lại muốn tìm về chủ nhân? Vì sao bay cao như vậy vẫn còn muốn trở về trong tay chủ nhân? Có lẽ nó không muốn trở về chút nào thì sao? Biết đâu cái nó muốn lại là tự do thì thế nào?” – Quân Chân bỗng nhiên kích động kịch liệt.

Nam tử nhíu mày, mỉm cười yếu ớt: “Được rồi, vậy thì chúng ta cho nó được tự do.”

Sợi dây lập tức bị chặt đứt. Quân Chân ngạc nhiên ngước nhìn con diều khi nãy vẫn còn bay cao như vậy bây giờ lại chậm rãi, từ từ rơi xuống cho đến khi chạm phải mặt đất cứng rắn, khung gãy giấy rách…

“Tại sao…” – Quân Chân thẩn thờ nhìn đăm đăm con diều không còn là con diều bay cao khi nãy nữa.

“Đây là cái mà ngươi gọi là tự do sao?” – Nam tử bỗng nhiên cười lạnh, không hề có một chút ấm áp trong nụ cười như lúc trước, mà đó là cảm giác băng lãnh khiến người sợ hãi.

“Tại sao… nếu không có dây trói buộc thì phải bay càng cao càng xa mới đúng…”

“Không hẳn là như vậy, con diều cũng chỉ là con diều, nó không phải loài chim ưng. Nếu không có dây trói buộc, không có chủ nhân dưới mặt đất điều khiển thì nhất định nó sẽ không thể bay, nói chi là đến bay cao bay xa.”

“Thì ra…” – Quân Chân nở nụ cười thê lương: “Ta vẫn nghĩ nó rất hạnh phúc, thì ra nó vẫn chỉ là một con rối bị người khác điều khiển…”

“Vì sao lại nói nó là con rối?” – Nam tử dịu dàng ôm lấy thắt lưng Quân Chân: “Ngươi vì sao không nghĩ nó sẽ được hạnh phúc, bởi vì chủ nhân có thể làm cho nó bay rất cao rất xa. Mà cũng chính con diều cam tâm tình nguyện trở về bên cạnh chủ nhân của mình, còn sợi dây nhỏ kia vừa là sự ràng buộc của nó cùng chủ nhân cũng vừa là tình duyên, chỉ cần không cắt đứt tình duyên ấy thì nó cùng chủ nhân sẽ mãi không lìa xa.”

“Cam tâm tình nguyện bị trói buộc?” – Quân Chân kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, chỉ cần con diều cam tâm tình nguyện bị trói buộc với chủ nhân thì nhất định sẽ là một con diều vô vàn hạnh phúc.”

“Ta có thể hạnh phúc sao…?” – Quân Chân nhìn vào đôi mắt của nam tử, nhẹ nhàng đặt nghi vấn.

“Nhất định!” – Nam tử hé nở nụ cười: “Đem ngươi giao cho ta, ta nhất định cho ngươi bộ khung vững chắc nhất, vì ngươi mà hoạ ra bức tranh khiến mọi người phải ngưỡng mộ, nếu ngươi muốn bay cao thì lập tức có thể tung mình bay cao vạn trượng.”

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thân ảnh nam tử trở nên rạng rỡ chói mắt, giống như cả người toả ra một vầng hào quang khiến cho người nhìn vào tự nhiên không ngừng rơi lệ.

“Đừng khóc, đừng dùng ánh mắt đẹp như vậy để khóc, khiến ta đau lòng…”

Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên giọt lệ đang lặng lẽ rơi trên mặt Quân Chân, nam tử mỉm cười nhìn chăm chú vào đôi mắt vẫn còn không ngừng nhìn mình, sau đó ôn nhu dùng môi âu yếm nó.

“Ngươi tên gì…?”

“Nhớ kỹ tên của ta, về sau cả đời của ngươi phải gắn chặt với cái tên này. Ta gọi là Huyền Trân.”

.

.

= = =

.

.

Đúng vậy, lần này ta chắc chắn không sai tên, là “Huyền Trân” chứ không phải “Huyền Trăn” như trong bản QT (mà nếu sau này lòi ra có sai thật thì… ơ hơ, lúc đó hãy tính)  *hắc hắc*

Lần này mò ra được tên đúng cũng nhờ chồng Tư Vũ của Xiao, một lần nữa ôm anh *vừa ôm vừa tung hoa*

Chương một dài quá chừng hà…