Khi chấm câu là những giọt nước mắt rơi … trong tâm khảm, người vẫn chưa hề đi xa …

Con diều

Con diều – đệ nhị chương

Con diều – đệ nhị chương

(Tác giả: Phong Khởi Liên Y

Biên tập: Xiao Yao Tan)


Quân Chân căng thẳng, thân mình trở nên cứng đờ, còn có mồ hôi tuôn ra như mưa chỉ vì hắn đang ngồi trên một con tuấn mã thập phần to cao. Cũng bởi đây là lần đầu tiên hắn được cưỡi ngựa nên vô cùng khẩn trương, bộ dáng như vậy khiến Huyền Trân không khỏi cười to thích thú, làm cho Quân Chân mặt mày đỏ bừng. Huyền Trân thấy được lập tức xoay mình xuống ngựa, sau đó nhanh chóng phóng lên cưỡi chung một con tuấn mã với Quân Chân, một tay dịu dàng ôm vòng eo mảnh khảnh của người trước mặt, tay còn lại vững chắc cầm dây cương điều khiển.

“Nếu ngươi sợ thì tốt nhất vẫn là đi chung với ta.”

Quân Chân xấu hổ cúi thấp đầu không nói nên lời, mà Huyền Trân lại cố ý dùng tay đang ôm eo của hắn không ngừng sờ soạn lung tung làm cho mặt người kia càng lúc càng nóng bừng. Hình như không phát hiện ra Quân Chân giờ đây đã cứng đờ, Huyền Trân lại chậm rãi tiến đến bên tai Quân Chân nhẹ nhàng phát giọng nói: “Xuất phát được chưa?”

Một luồng hơi nóng phả vào tai mang theo cảm giác nhồn nhột, lại khiến toàn thân không tự chủ được mà run lên từng đợt, đối với loại cảm giác xa lạ này Quân Chân chưa từng gặp phải nên có chút khó chịu rụt cổ lại. Nhưng Huyền Trân nhất quyết không buông tha, hắn nhẹ nhàng đặt môi mình lên chiếc cổ trắng mịn của Quân Chân cắn một cái, nhất thời làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn kia trở nên một mảng đỏ hồng.

Huyền Trân lại thêm một trận cười ha hả, hai chân kẹp chặt vào bụng tuấn mã chuẩn bị lên đường.

“Chúng ta đi đâu?”

“Về nhà của ta, và cũng là nhà của ngươi.”

“Của ta… nhà của ta?”

Trong lòng Quân Chân chợt dâng lên một tia ngọt ngào pha lẫn hạnh phúc vô vàn, còn có một chút hưng phấn cùng mong đợi, nhưng trải qua tất cả các cảm giác sung sướng thì không hiểu sao vẫn hiện lên một tia bất an không lí giải được…

.

.

Quân Chân trợn mắt ngó toà kiến trúc cao to rộng lớn trước mắt mà chỉ biết há hốc miệng không nói nên lời. Cái này không phải là “nhà” bình thường mà. Có thể nói đây là “cung vàng điện ngọc” thì đúng hơn, vàng son lộng lẫy, nguy nga tráng lệ, cánh cửa điện màu đỏ rực vừa mở ra thì lập tức xuất hiện hai đội kỵ binh đã đứng chờ sẵn từ khi nào, tiếp đó còn có cấm vệ quân thân vận áo giáp bạc chạy ra nghênh đón, dưới ánh mặt trời trở nên rực rỡ chói mắt, uy phong lẫm liệt. Hai đội nhân mã nhanh chóng tách ra làm hai hàng, người người nhất tề quỳ xuống hô to, thanh âm vang vọng cả một góc trời yên tĩnh: “Cung nghênh hoàng thượng hồi cung!”

Âm vang của sáu chữ được hô to rõ ràng không ngừng lẩn quẩn trong đầu Quân Chân, khiến hắn giật mình. Quân Chân kinh ngạc quay đầu nhìn nam tử đang ôm mình, quả thật hào khí bức người lộ ra trên mặt nam tử tỏ rõ quyền lực nắm giữ vạn vật thiên địa, chỉ có một bậc đế vương mới có thể lộ ra ngạo khí ngất trời như vậy! Vì cái gì… vì sao trước kia hắn chưa từng nghĩ đến điều này?

Đã từng đoán thử thân phận của hắn, nghĩ rằng hắn có lẽ là thiếu gia tiền bạc đầy mình, có lẽ là xuất thân hiển hách trong dòng dõi quý tộc, có khi là uy phong lẫm liệt trong gia tộc quan lại, không chừng là bá chủ chiếm giữ một phương, thậm chí còn nghĩ tới hắn là giáo chủ của một bang hội nào đó mới tạo ra ngạo khí to lớn như vậy, bởi vì người thường thì không thể nào có được sự tự tin cùng khí chất cao sang như vậy…

Nhưng quả thật không nghĩ tới hắn chính là người đứng đầu thiên hạ, có quyền lực tối cao, tài phú dư thừa, trong nhân gian vạn người mơ ước địa vị này… Hoàng đế!

“Làm sao vậy?”

Huyền Trân ra sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Quân Chân, tự hỏi không biết có phải đã bị khí thế của hoàng cung doạ cho sợ đến nỗi yên lặng không nói nên lời hay không?

Quân Chân vội vã lắc đầu, nhưng lập tức lại gục đầu xuống, bộ dáng thập phần rụt rè, e ngại. Hắn cũng bởi vì đã biết được thân phận của Huyền Trân mà có chút choáng váng, đầu óc hỗn độn không thể suy nghĩ rõ ràng điều gì được nữa. Sự thật khó tin bỗng hiện ra rành rành trước mắt như vậy làm cho hắn tâm tình hoảng hốt, tưởng như những chuyện mình vừa trải qua chỉ là một giấc mộng đẹp không có thực.

Huyền Trân bắt gặp bộ dáng Quân Chân như vậy thì mười phần đã đoán ra được chín phần ý nghĩ trong đầu của thiếu niên,  hắn không khỏi phì cười, liền đưa tay ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn, đưa thiếu niên áp sát vào lòng ngực mình. Quân Chân kinh ngạc, cuống quýt muốn đẩy Huyền Trân ra khỏi mình, vì chung quanh có nhiều thái giám và cấm vệ quân như vậy thì làm sao có thể cùng hoàng thượng có hành động quá mức thân mật cho được. Với lại cho dù bản thân đã đoạn tuyệt với cuộc sống trước kia, nhưng nếu cứ thế thì sớm sẽ tạo thành thói quen dựa dẫm vào người sau lưng…

Huyền Trân buồn cười vẫn giữ chặt Quân Chân trong lòng ngực mình, bỗng nhiên cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm mại của Quân Chân, nhất thời khiến hắn cứng đờ cả thân mình, ánh mắt bối rối nhìn một lượt xung quanh, nhưng lại một lần nữa ngạc nhiên khi thấy các tiểu thái giám không hẹn mà cùng nhau gục đầu xuống xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Quả thật là có kiêng nể hoàng thượng mà…

Huyền Trân cố ý cất cao thanh âm, hướng nhóm tiểu thái giám bên cạnh mà hỏi: “Vừa rồi các ngươi có thấy gì không?”

Nhóm tiểu thái giám vẫn như đã hẹn sẵn từ trước, cung kính đồng thanh đáp: “Khởi bẩm hoàng thượng, chúng nô tài không thấy gì cả.”

“Có nghe hay không?” – Huyền Trân đưa tay vuốt ve hai gò má trắng mịn của Quân Chân: “Từ nay trong cung sẽ không ai dám ra lệnh kêu ngươi làm cái này cái nọ, cũng không ai dám đụng tới một sợi tóc của ngươi, bởi vì ngươi là của trẫm, chỉ có trẫm mới có thể ảnh hưởng đến ngươi.”

Tâm tình bỗng nhiên kích động mãnh liệt, khuôn mặt bạch ngọc của Quân Chân nhanh chóng nổi lên chút phiến hồng, tựa như một đoá hoa đào kiều diễm động lòng người, vẻ thẹn thùng lại ẩn chứa nhiều loại phong tình khiến cho Huyền Trân không khỏi rung động, nụ cười thích thú trên mặt lại càng tươi hơn trước.

“Ngươi quả thật là dễ đỏ mặt mà, tiểu tước nhi(*)!”

Quân Chân lúc này hận không có cái lỗ nào để mình chui xuống cho rồi, dễ đỏ mặt là tật xấu mà bây giờ hắn mới phát hiện, lại còn nhiều lần bị Huyền Trân lấy đó làm cớ để chọc ghẹo, thật sự là không cam lòng mà! Hắn là nói mình nhỏ nhắn như chim nhỏ, mà chim nhỏ lại thường hay nép vào người khác để tìm sự an toàn, cho nên mới giễu mình là “tiểu tước nhi”. Nhưng mà người ta sao lại giống tiểu tước nhi cơ chứ, bình thường đâu có líu ríu kêu mãi không ngừng đâu…

Nghĩ đến tận đây thì cái miệng nhỏ nhắn của Quân Chân không kiềm được mà hơi nhếch lên, cảm thấy vừa khờ khạo lại thoáng chút tức giận, nhìn qua vừa đáng yêu lại vừa buồn cười. Huyền Trân cười to hai tiếng, lập tức cúi người đón lấy đôi môi đỏ mọng đang mở ra như mời gọi, không ngừng dây dưa đùa giỡn. Huyền Trân do từ nhỏ đã sinh trưởng tại hoàng cung nên tạo thành thói quen muốn làm gì thì làm mà không thèm để ý tới ánh mắt kẻ khác, nhưng Quân Chân thì làm sao quen cho được? Khoé mắt thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình bị Huyền Trân bỡn cợt, tuy rằng luôn miệng nói “không thấy được” nhưng vẫn là trước mặt nhiều người như vậy mà thân mật thì…

Quân Chân vừa thẹn vừa tức không biết làm sao, nhất thời không chống đỡ được mà bên trong hai mắt chợt nổi lên một màn nước trong vắt, hai con ngươi đen nhánh dao động tựa như gợn sóng mặt hồ, dâng lên một tầng hơi nước mỏng manh, thút thít như chực khóc khiến cho người khác nhìn vào không khỏi đau lòng.

“Được rồi được rồi, trẫm không đùa ngươi nữa.” – Huyền Trân cười tươi ra vẻ hối lỗi, đưa tay điểm điểm chiếc mũi nhỏ nhắn của Quân Chân: “Đúng là tiểu tước nhi làm bằng nước mà, động một chút là có thể khóc được, về sau nhất quyết không được khóc ngập cả hoàng thành a, nếu sự việc xảy ra như vậy thật thì ngay cả ta cũng muốn khóc theo luôn!”

Nghe được câu nói khiến cho Quân Chân không khỏi phì cười, nhưng nghĩ gì đó liền thu lại nụ cười tươi, bất quá khoé miệng vẫn là không nhịn nổi mà hơi hơi nhếch lên.

“Trẫm mang ngươi đi xem chỗ ở mới có được không?”

“Chỗ của ta?”

Huyền Trân mỉm cười ôn nhu: “Bên trong tẩm cung có một gian nhà cạnh hồ nước, không gian tao nhã cùng với cảnh sắc động lòng người, nhưng quan trọng nhất vẫn là có hồ nước ngay cạnh đó, nếu tiểu tước nhi của trẫm lại khóc thì nước mắt có thể hoà vào giữa hồ, đỡ phải tạo thành một con sông khác.”

Lại giễu cợt ta? Quân Chân cắn cắn môi dưới, tức giận lặng yên không nói tiếng nào.

Huyền Trân thương yêu nắm lấy bàn tay thon nhỏ kia, dịu dàng nâng lên áp sát môi mình: “Thì ra ngoài việc thường đỏ mặt, hay khóc thì tiểu tước nhi còn dễ tức giận nữa.”

Quân Chân xấu hổ càng muốn rút tay về thì càng bị nắm chặt hơn, Huyền Trân thích thú cười tươi, lôi kéo Quân Chân đang mặt đỏ tai hồng mà thẳng tiến đến gian nhà như đã nói.

Gió nhẹ nhàng lướt qua không gian thanh tĩnh, mặt hồ mênh mông lặng lẽ gợn sóng, trời trong xanh rộng lớn không một tầng mây, sắc trời hoà với sắc nước một màu xanh biếc thăm thẳm. Trước mắt hiện ra mặt nước bát ngát không thấy bến, ánh hoàng hôn mông lung nhuộm hồng cả một vùng trời, in bóng hàng cây cạnh bờ lên mặt nước lúc này đã phản chiếu những tia sáng rực rỡ, từng ngọn sóng nhấp nhô tựa như những dải tơ dài mềm mại, kết hợp với cây cỏ trùng trùng tạo nên bức tranh mỏng manh, phiêu bồng như lụa. Giữa hồ mọc lên một thân cây phong nhã cùng với một gian nhà nhỏ thanh tĩnh, phía dưới còn có một tầng nước trong vắt bập bềnh, nhìn huyền ảo vạn phần, tựa như chỗ tiên gia ẩn dật, siêu phàm thoát tục không nói nên lời.

“Đẹp quá…” – Quân Chân trợn to hai mắt, yêu thích nhìn kĩ từng chi tiết không bỏ sót chỗ nào.

“Trẫm biết ngươi nhất định sẽ thích mà!” – Huyền Trân vẫn giữ nguyên nụ cười: “Chỉ có nơi này mới xứng với ngươi.”

Huyền Trân gật đầu ra hiệu, một tiểu thái giám tuổi vẫn còn trẻ lập tức tiến lên, bộ dáng nhu thuận hợp ý người.

“Hắn gọi là Tiểu Thăng Tử, về sau hắn sẽ phụ trách việc ăn uống cũng như hầu hạ ngươi hằng ngày.”

“Tiểu Thăng tử thỉnh an chủ tử.”

Tiểu Thăng Tử quỳ trên mặt đất, hướng Quân Chân mà dập đầu ba cái. Quân Chân chưa từng trải qua hoàn cảnh này nên vội vã định nâng hắn dậy thì bị Huyền Trân ngăn lại: “Ngươi về sau sẽ là chủ tử của hắn, là người có thể sai khiến hắn tuỳ ý, nay hắn hướng chủ tử mà hành lễ là chuyện tất nhiên không thể thiếu.”

Nhìn thấy Quân Chân vẻ mặt khẩn trương, Huyền Trân hướng Tiểu Thăng Tử mà trêu ghẹo, trên mặt lộ ra nét cười: “Tiểu Thăng Tử, hắn là chủ tử đích thực của ngươi, vậy thì trẫm là cái gì, “giả chủ tử” sao?”

Tiểu Thăng Tử gấp gáp hướng Huyền Trân liều mạng dập đầu: “Nô tài đáng chết, hoàng thượng tất nhiên là chủ tử của nô tài, Tiểu Thăng Tử đối với hoàng thượng nhất định chuyên tâm hầu hạ người, nô tài quả thật được tổ tiên tích phước mới có thể phụng dưỡng cả hai vị chủ tử, đây là phúc của nô tài, Tiểu Thăng Tử sẽ tận tâm hết sức!”

Huyền Trân cười to sảng khoái, nhìn về phía Quân Chân: “Như thế nào? Có phải hắn thông minh lanh lợi lắm hay không? Hắn sửa miệng cũng thật là mau mà.”

Quân Chân tươi cười thản nhiên, Tiểu Thăng Tử hoạt bát như vậy khiến cho hắn có thiện cảm.

“Tiểu tước nhi, ngươi nói nơi này nên đặt tên gì cho tốt?”

Quân Chân hơi ngẩn ra một chút, sau đó lại thành thật nói: “Gọi là Đô Thành…”

Huyền Trân khoát tay: “Sao vậy được, nơi tiên cảnh thế này sao có thể tuỳ ý đặt tên? A, chi bằng gọi là “Liên Y tiểu cư”(*) được không?”

Quân Chân nhíu mày suy nghĩ: “Có phải gắn với một chuyện cổ nào đó không?”

Huyền Trân không nén được mà cười to: “Đương nhiên là có! Nghe nói thời cổ đại, có một con chim nhỏ đáng yêu thích khóc là tiểu tước nhi, thường cư ngụ tại giữa hồ nước, mỗi khi tiểu tước nhi khóc thì nước mắt lại hoà nhập vào hồ, làm nổi lên từng gợn sóng nhỏ. Mà tiểu tước nhi của trẫm lại sắp tới ở giữa hồ, chẳng phải hợp với câu chuyện hay sao? Gọi là “Liên Y tiểu cư” là rất hợp mà!”

Quân Chân tức giận tới nỗi giậm mạnh chân xuống đất, hoàng thượng lại trêu đùa hắn!

“Tên này khó nghe!” – Quân Chân bĩu môi.

“Vậy thì tiểu tước nhi đặt một tên cho trẫm nghe thử.” – Huyền Trân nhếch miệng lên tạo thành đường cong.

Quân Chân chậm rãi nhìn tứ phía, nghĩ một hồi mới trả lời: “Cảnh nơi đây đẹp nhất vẫn là khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng soi rọi cảnh vật tạo ra tầng tầng lớp lớp huyền ảo, chi bằng gọi là “Ảnh Hà Cư” được không?”

“Ảnh Hà Cư?” – Huyền Trân giơ tay vuốt cằm, cười nói: “Không tồi… không nghĩ ra ngươi lại có tài văn chương như vậy.”

Quân Chân liền đỏ mặt: “Hoàng thượng giễu cợt.”

Dung nhan kiều diễm lộ lên một mảng phấn hồng khiến người người say mê chìm đắm, thần thái lại thấm đượm vẻ ngượng ngùng, đôi mi dài đậm hơi hơi buông xuống che khuất đi hai con ngươi đen tuyền kiều mỵ. Huyền Trân không tự chủ được mà tiến đến ôm Quân Chân vào trong lòng, cúi người đặt môi sát bên tai hắn mà nói: “Đêm nay nhất định phải ăn nhiều một chút, bồi dưỡng thân thể cho tốt.”

“Tại sao?” – Quân Chân khó hiểu giương to hai mắt.

“Bởi vì…” – Huyền Trân khẽ hôn mí mắt động lòng người của Quân Chân: “Đêm nay, ngươi chắc chắn sẽ mệt chết đi được…”

.

.

“Ân…… ân…… a……”

Quân Chân sắc mặt trắng bệch, cắn chặt đôi môi giờ đây đã muốn thâm tím, hắn vô lực nằm gọn trong lòng ngực của nam tử phía trên, lại không ngăn được cơn đau khiến cho toàn thân co rúm.

Từ lúc gặp được Huyền Trân đến giờ, là do hắn mua lại mình, lúc đó còn có dự cảm một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện này. Nhưng dọc đường đi do Huyền Trân xử sự đúng mực, lại lấy lễ nghĩa mà làm, khiến cho Quân Chân hầu như đã quên mình là “bị mua” về, luôn có tư tưởng của một người đệ đệ dựa dẫm ỷ lại vào huynh trưởng, đã quên mất quan hệ của bọn họ cùng lắm chỉ là “người bị mua” cùng “chủ mua hàng”, xem Huyền Trân như một người bạn thậm chí là cả huynh đệ mà vô vàn tín nhiệm. Nhưng giờ đây cơ thể không ngừng bị dị vật xâm nhập, một tràng đau nhức đưa Quân Chân quay lại sự thật, trong lòng không khỏi dâng lên một trận chua xót, hai mắt một lần nữa nổi lên làn nước mỏng manh……

“Tiểu tước nhi…” – Huyền Trân dịu dàng cúi xuống đặt nụ hôn lên giọt lệ đang chảy dài trên mặt Quân Chân: “Từ nay về sau ngươi chính là của trẫm, chỉ cần ngươi không phản bội trẫm, trẫm nhất định làm cho ngươi cả đời không lo ăn mặc, hưởng hết vinh hoa phú quý trong thiên hạ.”

Quân Chân nhẹ nhàng lắc đầu, nghẹn ngào cắn chặt môi không nói nên lời. Đây không phải là điều ta muốn… không phải a…

“Trẫm thật sự thương ngươi, yêu ngươi, cho nên…” – Huyền Trân nhẹ nhàng lấy tay lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt Quân Chân, ôn nhu cắn vào vành tai thiếu niên: “Ngươi yên tâm giao thân mình lại cho trẫm, trẫm nhất định không bạc đãi ngươi, sẽ thương ngươi trọn đời trọn kiếp…”

Trọn đời… trọn kiếp… ?

Đôi môi vừa nãy còn bị cắn chặt giờ đây dần buông lỏng ra, Quân Chân hướng đôi mắt đẫm lệ nhìn Huyền Trân, Huyền Trân yêu thương dùng tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lộng, thật cẩn thận, thật dịu dàng như sợ làm đau người dưới thân mình. Cử chỉ ôn nhu khiến cho Quân Chân không thể nén được nước mắt chỉ chực trào ra, dùng thanh âm run rẩy nói:

“Thật sự… ?”

“Đương nhiên!”

Huyền Trân dịu dàng nở nụ cười, sau đó hai tay chậm rãi siết chặt vòng eo thon nhỏ của Quân Chân…

Quân Chân nhắm lại hai mắt, thả lỏng thân mình, bởi vì… hắn đã nghe được bốn chữ: trọn đời trọn kiếp…

……

……

.

.

= =

“Tiểu tước”: con chim nhỏ.

“Liên Y tiểu cư”: Liên Y là ý chỉ “gợn sóng”

.

.

Haizz… thiệt là nhức đầu mà… *thở dài*

Trong chương này mình đặc biệt chăm chút những đoạn tả cảnh, vì đơn giản là… mấy cái từ anh QT phán ra thật khiến mình… té xỉu mà.

Tuy rằng không phải là khó hiểu gì, nhưng để diễn đạt lại thì… mình đành phải quăng thêm từ ngữ của mình vào, cho nên nếu các bạn có đọc QT để so sánh đoạn tả Ảnh Hà Cư thì nhất định khác rất nhiều  (khác câu văn và cách diễn đạt thôi, ý tứ thì mình cố gắng giữ lại). Mong các bạn đừng chê mình câu từ nghèo nàn  *dập đầu*

.

Nhận xét một chút về Huyền Trân, ca ca này thật biết “trêu hoa ghẹo nguyệt” mà, không ngừng trêu tức bé Chân  *hắc hắc*

.

Đọc chương này thì mình ấn tượng nhất vẫn là bốn chữ “trọn đời trọn kiếp”. Khi đã buông ra một câu thề như vậy thì nhất định phải luôn khắc ghi trong tâm, nếu quên hay bội ước thì sẽ không những làm khổ bản thân mà còn làm đau lòng người bên cạnh.


Con diều – đệ nhất chương

Con diều – đệ nhất chương

(Tác giả: Phong Khởi Liên Y

Biên tập: Xiao Yao Tan)


Bầu trời trong xanh, rộng lớn không một gợn mây. Với một ngày đẹp trời như vậy, bọn trẻ trong thôn vui vẻ cầm con diều chạy tới chạy lui trong sân đập lúa. Có nhiều lúc chúng tự đặt ra câu hỏi con diều làm bằng gì mà có thể bay cao, bay xa như vậy? Thực ra chỉ cần một lớp giấy trắng mỏng, kèm với một cái khung đơn giản, đồng thời vẽ lên trên giấy bức tranh nhiều màu sắc là con diều đã có thể trở nên rực rỡ bắt mắt, tung mình bay cao trên bầu trời rộng lớn…

Ta cũng chỉ như một tờ giấy trắng, cũng mong muốn được thả mình bay trong không trung, bay thật xa… Nhưng mãi vẫn không thấy người nào có thể vì ta mà làm khung, vì ta mà điểm tô màu sắc…

“Quân Chân, uống thuốc đi con.”

Thiếu niên đang tựa vào cửa sổ chậm rãi quay đầu lại, lộ ra đôi mắt ẩn hiện tinh quang như vì sao giữa bầu trời đêm, hai đồng tử phảng phất tia nhìn đượm buồn như mặt hồ không một gợn sóng, ánh mắt lưu chuyển làm động lòng người. Mái tóc đen dài thuận theo thế mà trượt dài xuống, trở nên rực rỡ dưới ánh mắt trời, đồng thời cũng không khác gì ánh trăng dịu nhẹ ánh lên giữa đêm tối.

Hắn bỗng nhiên kịch liệt ho khan hai tiếng, hô hấp trở nên dồn dập, đôi gò má nổi lên một trận đỏ ửng. Mẫu thân hắn đã không còn trẻ lập tức hoảng hốt chạy lại, dùng đôi tay gầy yếu mang tới một chén thuốc màu đen tuyền.

“Nương, không cần mua thuốc nữa… ta không có gì đáng ngại…”

Chưa dứt câu thì cổ họng chợt dâng lên một trận huyết khí, gập người ho ra một ngụm máu tươi.

“Quân Chân!”

Thiếu phụ thê lương kêu gào thảm thiết, tiếng gọi như trải khắp không gian, tựa như muốn lan đi thật xa, thật xa…

Ta quả thật không cách nào tung mình bay cao… một mảnh giấy nhàu nát như vậy làm sao lại mong có ngày trở thành con diều…

.

.

“Năm mươi lượng! Lão phu nhân a, số tiền này đủ cho ngươi sống tới chết đó! Tiểu tử này do ngươi chăm sóc cũng không sống nổi, chi bằng bán cho lão gia ta còn tốt hơn.”

Nghe thiếu niên ác mồm ác khẩu không để ý lời cầu xin của mẫu thân, Quân Chân ngồi bên cửa sổ chậm rãi cúi đầu, luyến tiếc thu lại ánh mắt khi nãy vẫn còn ngóng nhìn con diều chỉ còn là một điểm nhỏ trên bầu trời rộng lớn, đưa mắt về phía bọn họ: “Một trăm lượng, nếu được thì ta theo ngươi.”

Hắn gượng nở nụ cười trên khuôn mặt nhợt nhạt, nhớ lại mẫu thân đã từng nói khi hắn cười thì ánh mắt sẽ tựa như hai vầng nguyệt in bóng trên mặt hồ, xao động tâm can…

Cũng chính vì một nụ cười, liền đổi được lượng tiền gấp đôi năm mươi lượng.

Mẫu thân bi thương khóc nấc lên, một phần do thấy mẫu tử từ nay phải lìa xa mà không đành lòng, một phần là khóc cho số phận sao lại bất công như vậy?

Quân Chân ngồi trong kiệu, chậm rãi vươn tay vén lên lớp vải mỏng, giương mắt tìm kiếm bóng hình con diều đang bay lượn trong không trung. Có khi là cánh chim, lúc lại là bướm… có thể được tự do bay khắp nơi như vậy, nhưng chúng có thật sự hạnh phúc hay không… ?

Tiếng vó ngựa từ xa truyền lại, Quân Chân ló đầu ra nhìn thì liền bắt gặp trên đường lớn có hai kỵ mã đang tiến tới, một hắc một bạch. Trong đó người ngồi trên hắc mã vạt áo tung bay theo gió, nhìn qua có cảm giác thật tự do, thoải mái…

Hầu như không cần suy nghĩ, Quân Chân lao ra khỏi kiệu, nhắm thẳng hướng hai kỵ mã đang phi tới mà chạy.

Phụ thân chính là bị ngựa phi nhanh giẫm đạp mà chết. Ta đây… cũng sẽ ra đi như vậy?

Một tiếng ngựa hí chói tai vang vọng tứ phía, ánh mặt trời loá mắt khiến tuấn mã kinh động, hai chân lập tức giơ cao ngay trước mặt Quân Chân.

Chỉ cần giẫm xuống…

Còn chưa biết việc gì xảy ra thì Quân Chân bỗng nhiên bị ai đó gắt gao ôm ngang thân mình, lập tức nghiêng người lăn mấy vòng khiến né tránh được vó ngựa giẫm đạp. Quân Chân ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn một nam tử đang đè trên người mình, khuôn mặt tuấn mỹ như tạc từ bảo ngọc, dung mạo sánh với Phan An, còn có đôi mắt lay động như đang cất giấu nhiều điều sâu xa.

“Chết tiệt! Lão tử bỏ tiền ra mua ngươi mà ngươi dám tìm đường chết?”

Tên thiếu niên hung hăng nắm lấy áo Quân Chân lôi dậy, Quân Chân không có cách kháng cự liền bị túm chặt đến trước mặt tên kia, hắn giơ tay chuẩn bị giáng một cái tát. Quân Chân im lặng đón chờ cơn đau ập tới, gồng mình chịu một cái tát… Nhưng thật lâu sau vẫn chưa có cảm giác gì cả, Quân Chân lúc này mới phát hiện tên kia đang bị nam tử nọ kiềm chặt bàn tay đang giơ lên, mặt thiếu niên ngang ngược lúc này đã một trận tím xanh rồi lại chuyển sang đỏ ửng.

“Hắn là do ngươi mua? Bao nhiêu tiền?” – Nam tử khẽ nhếch môi cười hỏi.

“Lão tử đã bỏ ra một trăm lượng để mua nó! Buông ra!! Ngươi có biết ta là ai không hả?”

“Ta trả một ngàn lượng, ta muốn hắn.”

Tên kia liền ngây ra, nhưng rồi lại lập tức mắng inh ỏi: “Lão tử chẳng lẽ không có tiền à? Nói cho ngươi biết, lão tử phải… A!!”

Quân Chân sợ tới mức cả người run rẩy, hắn vừa nãy rõ ràng đã nghe được tiếng xương gãy vang lên. Tên kia ôm tay, lăn lộn trên mặt đất không ngừng gào thét, nam tử hướng người tuỳ tùng bên cạnh gật đầu một cái, người nọ liền rút ra tờ ngân phiếu rồi ném xuống đất.

“Ngươi lấy tiền, còn ta mang người đi.”

Nam tử tiến đến trước mặt Quân Chân, thấy hắn có chút sợ hãi nhìn mình thì liền mỉm cười dịu dàng, ôn nhu ôm lấy thắt lưng Quân Chân làm hắn không tự chủ được dựa vào người mình.

“Từ nay về sau, ngươi là của riêng ta.”

Câu nói giống như thần chú cứ xoay quanh đầu óc Quân Chân, thật lâu sau cũng không cách nào quên được.

Một lúc sau, Quân Chân lặng lẽ rút ra tờ ngân phiếu một ngàn lượng, nhẹ nhàng nhét vào cửa phòng nơi mình đã ở mười sáu năm nay.

“Ngươi nếu không muốn theo ta thì ta cũng không gượng ép.” – Nam tử thản nhiên nói, “Hai ngàn hai đó ngươi cũng không cần trả lại.”

“Không được…” – Quân Chân chậm rãi lắc đầu: “Nếu ta lưu lại thì mẫu thân sẽ vì bệnh của ta mà bôn ba cực khổ… cuối cùng ta cũng không thoát khỏi cái chết, nàng nhất định sẽ vô cùng thương tâm, tội tình gì như vậy… không bằng một chút tin tức cũng không có, cứ như vậy biệt tích sẽ xong hết mọi chuyện…”

Tim bỗng nhiên đập nhanh loạn nhịp, Quân Chân ngẩng đầu nhìn con diều đang bay lượn trong không trung đằng xa, thần tình buông lỏng.

“Con diều đó có gì đẹp?” – Nam tử khó hiểu đặt câu hỏi.

“Ta từ nhỏ thân thể không tốt, chưa bao giờ được thả…”

“Thì ra là vậy, chuyện này quả thực quá dễ dàng, đi theo ta!”

Nam tử nở rộ nụ cười, thật không nghĩ ra người này khi cười lại có thể đẹp như vậy…

Hắn nắm chặt tay Quân Chân, không thèm để ý tới Quân Chân không quen mà giãy giụa, lôi hắn chạy nhanh về phía trước.

Gió từng đợt lại từng đợt rít bên tai, Quân Chân là lần đầu tiên chạy nhanh như vậy, ngực kịch liệt hô hấp, nhưng hồi lâu vẫn không thấy có gì là không khoẻ mà ngược lại còn có loại cảm giác vui sướng, tự tại. Không kiềm được hắn liền hé nở nụ cười, từng bước chạy nhảy đôi khi lại đá văng các hòn đá nhỏ dưới chân, tựa hồ như đây là một cuộc chạy đua cùng nam tử trước mặt. Quân Chân tập trung lo chạy, không kịp nhìn rõ muôn hoa rực rỡ hai bên đường, chỉ nhìn lướt qua được một mảng cỏ cây xanh biếc như ngọc cùng cảm nhận hương thơm thảo mộc tràn ngập cả không gian. Vô ý như thế nào mà Quân Chân vấp phải một cành cây khô giữa đường, lập tức lảo đảo thân mình như chực ngã, nam tử vội vã xoay người gắt gao ôm hắn vào trong lòng. Quân Chân không có chút nào gọi là bối rối cả mà ngược lại còn phá ra cười sảng khoái.

Chơi thật là vui mà! Thật sự vui! Lần đầu tiên… lần đầu tiên biết được chạy nhanh như vậy cũng có thể tìm được khoái cảm! Hắn ngay cả đi đường đều là bước chân thong thả, chưa bao giờ dám nghĩ việc chạy hết sức như vậy. Đại phu không cho, mẫu thân lại càng không cho… Nhưng thực sự khi chạy nhanh như vậy cảm thấy thật là vui mà!

“Ngươi khi cười nhìn đẹp lắm…” – Nam tử khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng cúi xuống đặt trên trán Quân Chân một nụ hôn thập phần ôn nhu.

Tưởng rằng sẽ sinh ra cảm giác chán ghét khi bị một nam nhân xa lạ gần gũi như vậy, nhưng ngờ đâu rằng không những không có cảm giác chán ghét mà ngược lại… còn có có một loại cảm giác rạo rực, làm khơi mào gợn sóng nhỏ của tâm hồn tĩnh lặng như mặt hồ biết bao lâu nay…

Tuỳ tùng của nam nhân không biết từ khi nào đã đi tới phía sau: “Thiếu gia, đây là con diều ngài cần.”

Quân Chân nhất thời reo lên một tiếng vui vẻ, nhưng sau đó bỗng nghĩ ra gì đó rồi quay sang nhìn nam tử, không nói được lời nào mà há miệng thở dốc, không biết nói làm sao cho phải.

“Sao vậy? Ta tưởng ngươi rất thích con diều này mà, nếu không nói lời nào tức là không thích a, quên vậy, ta ném nó đi thôi.”

“Không cần!” – Cuống quýt kêu lên một tiếng, Quân Chân liền ngẩn người ra, trong lòng cứ thắc mắc tại sao hôm nay mình lại để lộ ra vui buồn rõ ràng như vậy? Hoàn toàn không còn thái độ lạnh nhạt như thường ngày.

“Không cần cái gì? Không cần con diều này à?” – Nam tử tươi cười hỏi.

Hắn là cố ý mà!

Quân Chân cắn môi dưới, đôi mày thanh liễu có hơi nhíu lại, bộ dáng khẩn trương như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt thành lời… Nam tử thở dài một cái, cầm lấy con diều chuẩn bị quăng đi.

“A! Không được!”

“Ngươi lại không cần a?”

“Ta… ta muốn…” – Quân Chân khổ sở cúi đầu, thanh âm bất giác trở nên nhỏ như tiếng muỗi kêu, hai bên gò má giờ đây đã đỏ ửng lên.

“Ngươi muốn cái gì? Chẳng lẽ muốn ta?” – Nam tử lại bắt đầu khoái trá lộ nụ cười.

Quân Chân có chút ngượng ngùng liền trừng mắt liếc hắn một cái, thật vất vả mới gồng mình nói ra: “Ta… ta muốn con diều…”

“Vậy có phải ngoan không!” – Nam tử giơ tay xoa cằm Quân Chân: “Có nhiều chuyện nếu ngươi không nói rõ ra thì sẽ không ai biết được. Muốn cái gì thì cứ mạnh dạn nói thẳng, không cần phải băn khoăn nghĩ ngợi nhiều như vậy.”

Quân Chân giật mình khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của nam tử, trong đầu bỗng sinh ra suy đoán. Hắn là người như thế nào? Chỉ có thể là người có quyền thế lẫn có tài mới có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ như vậy, bởi vì họ không thể nào biết được nỗi thống khổ, cay đắng khi thứ mình mong muốn mãi không chiếm được…

Đi đến một bãi cỏ lớn nằm cách xa làng, nam tử cười nói: “Đây, để ta dạy ngươi.”

Đôi tay to lớn mà muôn vàn ấm áp nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Quân Chân, vì sao hắn lại có cảm giác an toàn như vậy? Kẻ khác nhìn vào hẳn sẽ thấy chính là hắn đang ỷ lại vào người sau lưng…

Hai người vui cười, khoái hoạt chạy khắp bãi cỏ đuổi theo hướng gió. Đến lúc thuận theo chiều gió thì Quân Chân cùng nam tử lại chân tay loạn cả lên làm cho con diều bay lên không nổi, hoặc là lâu lâu mới vật lộn cùng gió bay lên được một chút, nhưng bởi vì cả tốc độ lẫn hướng gió đều không phù hợp nên lại thảm thương rớt phịch trên mặt đất. Nam tử bực tức, đầu như muốn bốc ra khói khiến Quân Chân cười lăn lộn đến nỗi đứng còn không vững. Nam tử bị Quân Chân cười như vậy thì có chút hờn giận, nhào lại đem Quân Chân ấn ngã xuống đất, sau đó cũng không thèm đứng lên làm cho Quân Chân vừa cười không ngừng vừa lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Nam tử này thật sự là thú vị mà… Trước đây chưa bao giờ có thể chơi đùa thoải mái như vậy… Lúc này giống như đem hết thảy tươi cười bị dồn nén của mười ba năm từ lúc thân mang trọng bệnh mà bộc phát ra hết… Sau đó… sau đó chẳng lẽ lại quay về cái thế giới ảm đạm mà mình đã từng sống…

Con diều mang hình dáng con chim xanh chậm rãi bay lên, càng bay càng cao. Sợi dây nắm trong tay cũng dần dần thả ra, làm cho con diều càng tung mình bay xa hơn…

“Vì sao nó bay cao như vậy cuối cùng cũng bị một sợi dây trói buộc? Lúc trước, ta ở xa nhìn thấy chúng bay cao như vậy liền nghĩ rằng chúng rất khoái hoạt, tự do tự tại… Nay mới biết được có lẽ chúng không được hạnh phúc như ta nghĩ, bởi vì chúng sẽ vĩnh viễn không thoát được sự ràng buộc của sợi dây…”

“Thế nhưng nếu không có dây thì làm sao con diều có thể gắn bó với chủ nhân của nó vẫn còn ở trên mặt đất? Bất luận bay cao như thế nào đi nữa thì nhất định nó sẽ phải quay về trong tay của chủ nhân.” – Nam tử thản nhiên buông lời nói.

“Vì sao lại muốn tìm về chủ nhân? Vì sao bay cao như vậy vẫn còn muốn trở về trong tay chủ nhân? Có lẽ nó không muốn trở về chút nào thì sao? Biết đâu cái nó muốn lại là tự do thì thế nào?” – Quân Chân bỗng nhiên kích động kịch liệt.

Nam tử nhíu mày, mỉm cười yếu ớt: “Được rồi, vậy thì chúng ta cho nó được tự do.”

Sợi dây lập tức bị chặt đứt. Quân Chân ngạc nhiên ngước nhìn con diều khi nãy vẫn còn bay cao như vậy bây giờ lại chậm rãi, từ từ rơi xuống cho đến khi chạm phải mặt đất cứng rắn, khung gãy giấy rách…

“Tại sao…” – Quân Chân thẩn thờ nhìn đăm đăm con diều không còn là con diều bay cao khi nãy nữa.

“Đây là cái mà ngươi gọi là tự do sao?” – Nam tử bỗng nhiên cười lạnh, không hề có một chút ấm áp trong nụ cười như lúc trước, mà đó là cảm giác băng lãnh khiến người sợ hãi.

“Tại sao… nếu không có dây trói buộc thì phải bay càng cao càng xa mới đúng…”

“Không hẳn là như vậy, con diều cũng chỉ là con diều, nó không phải loài chim ưng. Nếu không có dây trói buộc, không có chủ nhân dưới mặt đất điều khiển thì nhất định nó sẽ không thể bay, nói chi là đến bay cao bay xa.”

“Thì ra…” – Quân Chân nở nụ cười thê lương: “Ta vẫn nghĩ nó rất hạnh phúc, thì ra nó vẫn chỉ là một con rối bị người khác điều khiển…”

“Vì sao lại nói nó là con rối?” – Nam tử dịu dàng ôm lấy thắt lưng Quân Chân: “Ngươi vì sao không nghĩ nó sẽ được hạnh phúc, bởi vì chủ nhân có thể làm cho nó bay rất cao rất xa. Mà cũng chính con diều cam tâm tình nguyện trở về bên cạnh chủ nhân của mình, còn sợi dây nhỏ kia vừa là sự ràng buộc của nó cùng chủ nhân cũng vừa là tình duyên, chỉ cần không cắt đứt tình duyên ấy thì nó cùng chủ nhân sẽ mãi không lìa xa.”

“Cam tâm tình nguyện bị trói buộc?” – Quân Chân kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, chỉ cần con diều cam tâm tình nguyện bị trói buộc với chủ nhân thì nhất định sẽ là một con diều vô vàn hạnh phúc.”

“Ta có thể hạnh phúc sao…?” – Quân Chân nhìn vào đôi mắt của nam tử, nhẹ nhàng đặt nghi vấn.

“Nhất định!” – Nam tử hé nở nụ cười: “Đem ngươi giao cho ta, ta nhất định cho ngươi bộ khung vững chắc nhất, vì ngươi mà hoạ ra bức tranh khiến mọi người phải ngưỡng mộ, nếu ngươi muốn bay cao thì lập tức có thể tung mình bay cao vạn trượng.”

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thân ảnh nam tử trở nên rạng rỡ chói mắt, giống như cả người toả ra một vầng hào quang khiến cho người nhìn vào tự nhiên không ngừng rơi lệ.

“Đừng khóc, đừng dùng ánh mắt đẹp như vậy để khóc, khiến ta đau lòng…”

Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên giọt lệ đang lặng lẽ rơi trên mặt Quân Chân, nam tử mỉm cười nhìn chăm chú vào đôi mắt vẫn còn không ngừng nhìn mình, sau đó ôn nhu dùng môi âu yếm nó.

“Ngươi tên gì…?”

“Nhớ kỹ tên của ta, về sau cả đời của ngươi phải gắn chặt với cái tên này. Ta gọi là Huyền Trân.”

.

.

= = =

.

.

Đúng vậy, lần này ta chắc chắn không sai tên, là “Huyền Trân” chứ không phải “Huyền Trăn” như trong bản QT (mà nếu sau này lòi ra có sai thật thì… ơ hơ, lúc đó hãy tính)  *hắc hắc*

Lần này mò ra được tên đúng cũng nhờ chồng Tư Vũ của Xiao, một lần nữa ôm anh *vừa ôm vừa tung hoa*

Chương một dài quá chừng hà…


Con diều – lời ngỏ

Tên tác phẩm: Con diều.

Tác giả: Phong Khởi Liên Y.

Thể loại: Đam mỹ tiểu thuyết, cung đình, nhất thụ nhất công (có hai cặp), kết thúc viên mãn.

Trạng thái bản gốc: Hoàn.

Người dịch: QT caca, do Xiao Yao Tan edit.

Tình trạng bản dịch: Đang tiến hành.

Bản dịch này do Xiao Yao Tan thực hiện, yêu cầu mọi người không được quyền post vào bất cứ trang nào khác. Xin cám ơn!


Văn án (viết bởi Xiao Yao Tan):


Tự do là gì?


Con diều có thể bay lượn trên bầu trời trong xanh kia có thật là đã được cái tự do mà nó muốn? Số mệnh Quân Chân không khác gì con diều bé nhỏ đơn bạc giữa bầu trời rộng lớn, thân xác khát khao được bay cao, bay xa nhưng tâm thì như bị buộc chặt, không thể nào thoát khỏi cái gọi là “mơ tưởng” của bản thân.


“Người đã nói chỉ cần con diều cam tâm tình nguyện bị chủ nhân trói buộc nhất định sẽ là một con diều hạnh phúc… Con diều đã thử đem bản thân mình trói buộc, chủ nhân lại vô vàn ôn nhu, đối xử với con diều rất tốt…”


……


“Chỉ là… con diều rất tham lam… nó cảm thấy sợi dây kia không đủ dài, hkông thể giữ nó mãi trên không trung, cho nên… con diều không hề được hạnh phúc…”


Hạnh phúc là gì?


Một Quân Chân bị trói buộc, xem bản thân là cái bóng, nghĩ rằng sẽ không bao giờ có chỗ trong trái tim người ấy.

Một vị hoàng đế mãi vẫn không thoát được nỗi ám ảnh của quá khứ liệu có tìm được ánh sáng cho tâm hồn?

Ti Mạc cố chấp, níu kéo dĩ vãng để rồi làm tổn thương chính mình.

Huyền Thiên chịu dày vò bởi số phận, cuối cùng lại không thể thoát khỏi một người luôn tỏ ra chán ghét hắn.



Tất cả những mảnh đời cô đơn ấy liệu có thể tìm được hạnh phúc cho chính mình?

.

.

– – – – o O o – – – –


Ý kiến cá nhân:


Truyện này mang lại cho mình rất nhiều cảm xúc, từ hạnh phúc cho đến đau đớn cùng cực.


Rất giống với tên truyện, các tình tiết hay tình cảm trong “Con diều” có khi như từng đợt gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương thơm ngát của cỏ xanh, có khi lại gào thét không ngừng. Cứ thế, con diều được những cơn gió đó mang bay đi càng ngày càng cao, liệu có một lúc nào đó con diều sẽ bị đứt dây?


Tuy truyện không nhiều nhân vật, nhưng dõi theo số phận cũng như quá khứ của những con người đó thì ta như hiểu được thế nào là bi, là ái.

.

.

– – – – o O o – – – –


Vài lời nhắn nhủ:


Truyện do seme của mình (tức Dạ Tư Vũ) giới thiệu, nên gửi đến “anh” ngàn vạn trái tim  *hắc hắc*


“Con diều” sẽ được mình làm song song với “Tiểu thư cưới vợ”, nhưng về tốc độ thì mình vẫn ưu tiên cho “Tiểu thư cưới vợ” hơn.


Và một lần nữa, mình xin nói lại: “mình mong mọi người không đem bản dịch này post ở bất cứ trang nào khác, tuy là edit từ QT nhưng vẫn là rất tốn công. Mong mọi người hãy vì công sức mình ngồi hàng giờ đồng hồ trước máy tính, mắt căng ra hết cỡ một chút gọi là “được tôn trọng”. Xin cám ơn!”